Và rõ ràng là điều này đang diễn ra với Nott.- Ồ! Sao trước đây mình lại không nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn Người rất nhiều! Cháu phải đi đây.Một cái cấy khổng lồ, già cỗi chiếm lấy tầm mát chàng khi đến nơi.Hành trình tới được khu rừng Mê Hoặc quả là một chặng đường rất dài và mệt mỏi.- Lắng nghe đây! Ta biết ngươi đang chờ điều gì.Dường như cách dễ dàng nhất bây giờ là theo chân Nott rời khỏi khu rừng để khỏi phải đối diện với một tình huống khó xử.Tôi nhận thấy trong mắt cậu phảng phất một nỗi buồn lớn lắm.Dù rằng điều đó chẳng dẫn anh tới đâu nhưng ít nhất nó cũng làm anh bình tĩnh trở lại.Ngước lên nhìn trời, bỗng tầm mắt chàng thấy thấp thoáng một đỉnh núi rất cao từ phía xa.Vì vậy hãy giữ im lặng và đi đi.
