Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.Rao giảng cũng là chơi.Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.