Ngược lại, ta hãy đối chiếu những câu chuyện trên đây với một lá thư mà tôi mới nhận được từ một người phụ nữ đã sử dụng những bài học tôi cống hiến để thay đổi hoàn toàn phẩm chất đời sống của chị.Với tư cách là nhà tâm lý chính của bệnh viện Bellevue, thành phố New York, tôi chứng kiến nhiều mãnh đời khổ đau, không chỉ riêng những bệnh nhân tâm thần, mà cả ở những nhân viên "bình thường","khoẻ mạnh" đang chữa trị cho bệnh nhân.Các niềm tin của chúng ta cũng phản ánh quan niệm của mình về thời gian.Điều này chỉ đúng với những đồ vật chất thôi sao? Không đâu, nó cũng áp dụng cho mọi loại hoạt động và qui trình: lý do một chiếc xe ô tô chạy được là vì đã có những con người tháo vát hình dung ra cách tạo nên qui trình đốt cháy trong máy.Nhưng trước tiên chúng ta phải học cách kềm chế chúng một cách có ý thức thay vì chỉ sống bằng phản xạ.Phía tích cực, người ta sẽ viết những thứ như: tự do, sành điệu, cống hiến, hạnh phúc, an toàn, đi đây đó, cơ hội và tạo khác biệt.Chúng ta còn nhớ chuyện của Rosa Parks, một phụ nữ kiêu hãnh.Edwards Deming tìm hiểu nguyên nhân.Lúc đó, tôi không có thói quen tìm giải pháp bằng cách suy nghĩ tích cực.Như tôi đã từng nhấn mạnh nhiều lần, chỉ biết phải làm gì mà thôi không đủ: bạn còn phải làm điều bạn biết.
