Gia đình ít người mà cất ngôi nhà cực rộng lớn, mua chiếc xe hơi kiểu mới nhất, sắm bộ đồ cho hợp thời trang, khoe sự học hành tấn tới của con mình; cũng đều do thị dục đó hết.Nhưng không thể nào nói cho lão già cứng cổ và xuẩn đó nghe được hết.Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi.Tôi la lên: "Thế thì tại sao ông chỉ nói chuyện đến tàu cho cháu nghe?".một chi tiết không quan trọng.Ông viết một cuốn sách: "Hai vạn năm ở Sing Sing" được hoan nghênh vô cùng, diễn thuyết nhiều lần trước máy truyền thanh về đời sống trong các khám.Ông cười lớn: "Tại các ngài không sành ăn.Khi khách khứa tới thì trên bàn trưng đầy bông hồng rực rỡ.Ông không cần ai khen ông hết; ông chỉ muốn sao có kết quả là được.Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải.
