Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy.Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ.Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi.Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.