Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.Bảo keo xịt tóc miễn phí.Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.Làm thế nào để ngừng viết.