Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.Người bảo nghệ thuật là giản đơn.Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó.