Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.Mình rất sợ phí thơ.Tôi yêu và thương bác tôi.Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn.Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.Chậc, kể ra dài phết.Mình rất sợ phí thơ.Hôm nay lại bị cấm túc thế này.
