Điều quan trọng nữa là “không có đủ vốn dự trữ”.Hiện tại, chúng tôi chỉ còn các khu công nghiệp Amata Nakhorn và Amata City tại Thái Lan cùng dự án Amata tại Việt Nam là đang tiếp tục hoạt động mà thôi.000 bạt có được từ công việc làm thêm ngoài giờ tại Đại học Đài Loan.Tất cả các công ty mà chúng tôi góp vốn đều mang tên “Amata”, về lâu dài tôi đặt ra mục tiêu sẽ có khoảng 100 công ty như vậy.Tôi coi đây là cái giá phải trả để có được kinh nghiệm làm ăn với Trung Quốc.Khi công việc kinh doanh được đẩy mạnh đến mức cao, nhiệm vụ chủ yếu của tôi là gặp gỡ khách hàng, các chủ nhà máy và tổ chức hoạt động tiếp thị.Tôi bố trí hai xe, chiếc Mercedes của tôi dành đưa đón ông Paul và ông Bill, tôi ngồi phía trước cùng lái xe; và một chiếc khác tôi thuê dành cho những người còn lại.Điều đó cũng hợp lẽ, vì theo truyền thống buôn bán của người Hoa, việc gặp mặt trực tiếp thay vì chỉ liên lạc qua điện thoại hay thư tín làm cho việc thiết lập quan hệ và mua bán trở nên dễ dàng hơn.Hầu như tôi phải tự mình phấn đấu mà không có “ô dù” nào làm chỗ dựa cả.Tôi cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực nhưng vẫn không có kết quả.