Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.Hai khoang thiện, ác.Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.
