Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.Nhưng đó là chuyện lâu rồi.Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem.Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
