Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Mở tủ ra, thay quần áo.Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.Chúng xèo xèo sền sệt.