Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.Thế thì nổ bố đầu còn gì.Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.Không lại phản tự nhiên quá.Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.