Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì.Tôi cứ tà tà gạt chân chống.