Bạn lại muốn lưu lại.Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.Nên cứ phải từ từ từ từ.Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Họ nỗ lực vì điều đó.Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.
