Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác).Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế.Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế.Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Hy vọng có thể hâm nóng lại.Đang định đứng lên đi ăn.
