Jamal là một giáo viên trung học.Thật đáng buồn nếu anh ta phải mở sách ra và đọc: “Hãy nhìn xem… Tim phải ở bên trái… không, đợi đã, ở bên phải chứ…!”Họ cũng không cần đến nó vì họ tin vào trí nhớ của mình.Tôi thường biểu diễn trò này và những trò tương tự khác trong các bài giảng của tôi ở khắp nơi trên thế giới.Hãy thử làm một nhà biếm họa nghiệp dư.Chúng ta cũng liên tục phải xin lỗi vì quên trả sách, cho đến một ngày (khi mà chúng ta cảm thấy thực sự cần thiết) thì chúng ta sẽ buộc mình phải nhận thức được sự cần thiết của việc này.Hình ảnh mà chúng ta tạo ra có thể là “sức ép lớn”.Một ngày, tôi nhận ra rằng những bài tập đó lại có thể giúp được mình trong việc học nói chung.Một lần nữa chúng ta hãy tách nó ra thành hai âm tiết: acro – phobia.Hai cảm giác này sẽ nhắc bạn cất ví tiền trong ngăn bàn.
