Hướng dẫn viên của chúng tôi bao gồm cả những người lính Bắc Việt và Việt Cộng khi xưa, những người đã mang theo những ký ức của chính họ về cuộc chiến tranh đó.Cô này đáp, «Bình tĩnh, tôi có thể giúp anh.Tôi nhớ lúc tôi biết là chúng ta sắp thua trong cuộc chiến tranh.Khi được hỏi là tại sao một người có xu hướng tuôn ra một lời nói chắc chắn sẽ gây ra xung đột như vậy, câu trả lời hoá ra luôn là để tự vệ cho chính người nói: «Thế tôi không có quyền tự vệ hay sao?».Bằng cách này, chúng ta vẫn còn sự trung thành với ký ức về họ.Trong khi tiến trình này tiếp tục người ta có thể mong đợi rất ít từ phía người bệnh.Khi chúng ta quên những điều khác như: Ngày sinh nhật, lễ kỷ niệm hàng năm, tên, lời hứa.Chúng ta cũng dễ dàng bị nỗi sợ của chúng ta điều khiển để tin vào những giải pháp quân sự đối với những vấn đề về con người.Những bài học cơ bản nhất về tình yêu mà tôi học được trong khoá học đã được các bậc cha mẹ, những người vợ người chồng và con cái của những người bị mắc chứng Alzheimer4, tâm thần phân liệt hay bị liệt tứ chi kể cho tôi nghe.Cái khiến ta làm như vậy ắt không phải là «sự khước từ sức khoẻ».
