Có một chi tiết mà tôi cho là vô cùng thương tâm trong đời của ông bà.Xin lựa lấy một, vì được cả hai là đều hiếm thấy lắm.Ngày xưa, các nhà quý phái ở Moscou và Saint Pétersbourg lịch thiệp hơn.Rút cục là ông không nặn được của tôi đồng nào hết, vì tôi bỏ ra đi, tởm cho cái lòng tham của ông.Con không trả lời chi hết, nhưng trong một lúc xúc động không chống lại được, con chạy lại cha, bá cổ cha, ôm cha với tình sùng bái cảm động mà Trời Phật đã làm nảy nở trong lòng con, mà sự lạnh lùng của cha không làm cho héo được.Rồi cậu viết một bức thư dài cho ông giáo cũ, thú nhận rằng chịu không nổi đời được nữa, chỉ muốn quyên sinh thôi.Còn cứ nhịn đi thì được nhiều hơn cái mình muốn nữa".Trong những kỷ niệm êm đềm nhất của tuổi thơ, tôi còn nhớ đến con Cún của tôi, một con chó nhỏ, lông vàng, đuôi cụt mà cha tôi mua cho tôi có năm cắc.Mắng, dọa, dỗ dành đều vô hiệu.Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt.