Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua.Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng.Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.