Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.Thế giới đầy rẫy những hận thù.Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ.Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.Đừng sa sầm mặt như thế.Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương).Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.