Sự vô minh tạo ra cái quầng chứa nhóm đau khổ; còn ý thức chuyển hóa nó thành trí tuệ.Dĩ nhiên, thực ra không phải hoàn cảnh thập tử nhất sinh, mà chính hành vi vâng phục mới tạo cơ hội để cho phép lạ cứu chuộc và tiếp nhận ân sủng diễn ra.Hoặc giả nó giản lược hiện tại thành một phương tiện để đạt được cứu cánh, một cứu cánh luôn luôn nằm trong cái tương lai được phóng chiếu bởi tâm trí.Bất cứ lúc nào và bất kỳ nơi đâu có cái đẹp, thì bằng cách này hay cách khác thứ tinh hoa nội tại ngày cũng chiếu rọi tới được.Hãy để cho nó hiện hành.Chỗ đó nằm trong lãnh vực thực dụng của cuộc sống thường ngày.Rồi tâm trí mới ban tặng hình hài cho thôi thúc hay nhận thức sáng tạo.Sự hiện trú của họ chưa đủ mạnh để được bất tử một cách hữu thức.Đừng nên đọc chỉ bằng tâm trí của bạn.Cảm nhận sự tĩnh lặng bên trong.