Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại.Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.Còn cái quần thì rộng thùng thình.Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.
