Càng kéo nó càng lùi lại.Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.Thôi, đứng dậy xem tí đã.Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể.