Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.Mặc quần đùi ra đường lạnh.Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này.Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.