Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng.Nên phòng trước những điều bất ngờ.Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả.Tôi tưởng tượng rằng phần đông những người có óc tò mò tìm hiểu đều hướng đến văn chương.Tôi la lớn lên như vậy.Và cả khi ta thấy nhiệm vụ quá sức ta, ta phải chịu thua, mà ta vẫn nghĩ rằng nếu bắt sức ta làm thêm được cái gì nữa thì ta ít bất mãn hơn.Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn.Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó.Rồi, khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn ra, chết mà không kịp trối: "Tôi không chịu được nữa rồi".trong chương trước, tôi đã kể tên Marc Aurele và Epictete.