Khi còn trẻ, tôi buộc phải ở trong chiến tranh một thời gian.Khi người ta đang phải đương đầu với những căn bệnh hiểm nghèo về tinh thần, sự ủng hộ mạnh mẽ của gia đình là có tính thiết yếu.Hai mươi sáu năm sau tôi quay trở lại Việt Nam.Gần như mọi dấu vết của chúng tôi vẫn còn đó.Với tất cả sự quan tâm đúng mực tới những khái niệm hai chiều, người ta rất khó để chấp nhận đồng thời những cảm xúc như vậy.Ta thường bị ám ảnh bởi những con đường chưa bao giờ đi nhất là những cơ hội đã bị bỏ lỡ để có được một tình yêu tuyệt vời.Những người công nhân trong đây chuyền lắp ráp không thể nào làm chậm lại được.Nỗi đau thương là một chủ đề mà tôi phải biết rõ.Kỷ niệm, tuy nhiên, có thể làm cho mọi nỗ lực của ta hướng tới tương lai bị méo mó.Thêm một lần nữa, câu hỏi: «Cái đó có hiệu quả ra sao?» sẽ khiến các bác sĩ tâm lý trở nên có ích để giúp mọi người đang bị thách thức có được một chỗ đứng thực tế hơn là trong lý thuyết.