Nhưng mà tôi bỏ học.Và chưa thấy phải thay đổi.Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.Có lí do cũng không khóc.Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Mẹ chị cũng đã từng như vậy.