Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.
