Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.Những thứ đáng ghét nhất.Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.Bạn lại cười một mình.Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
