Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng.Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.