“Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép.Căn phòng riêng giờ đây sao rộng đến thế, rộng đến mức tôi có cảm giác như mình đang lọt tỏm giửa một không gian đầy lạnh lẽo và trống vắng.Cái lão già đáng ghét này càng ngày càng quá đáng, không thèm gọi lại xem ai cho tiền, xài chùa ngon ơ! Mà lỡ gọi lại thì mình không biết làm sao nữa, hôm bữa mới vô tình thấy nick gã online mà đã giật mắt tim, huống gì.Là một sinh viên ngành thiết kế, khi vừa học xong học kỳ I, tôi muốn thử sức mình với một công việc làm thêm nào đó thuộc chuyên ngành của mình để học thêm kinh nghiệm thực tế, vừa để trang trãi một phần gánh nặng về chi phí cho gia đình.Linh Vy đứng lặng như một pho tượng gỗ, không nói được tiếng nào, không làm được gì.Sau khi quyết định rời bỏ con người, Cục Ghét bắt đầu lăn đi khắp nơi, cậu cũng không biết mình sẽ đi đến đâu chỉ biết là phải đi thật xa, càng xa càng tốt."Uh, con có thắc mắc gì thế, con nói đi?" - tôi nhạc nhiên đáp lại.Trong một cuộc họp cấp cao, các bộ phận trên cơ thể con người đã cùng nhau tranh luận sôi nổi về việc tình yêu bắt đầu từ đâu.Những ngày đầu tiên ở xứ sương mù, đêm nào cô cũng khóc, khóc vì nhớ nhà, khóc vì nhớ anh, khóc vì cái cảm giác cô đơn đang vây lấy cô như một bầy cá đói bắt được mồi, cảm giác hụtTình yêu là khi bạn đói bụng nhưng vẫn thích thú ngồi nhìn một ai đó ăn chiếc bánh do chính tay mình làm ra.