Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.Nhiễm thói ấy mất rồi.Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.Như một con rết hoặc như một con rắn.Nó vẫn còn hoang dã.Lại về nhà bác ôn thi.