Rồi ta tự bào chữa là không có thì giờ, rằng mỗi ngày chỉ có 24 giờ thôi.Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào.Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.Bạn phung-phí thời giờ quí báu của bạn ra sao tuỳ ý, sự tiếp tế cũng không vì vậy mà ngưng lại.Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không.Nếu một người làm cho hai phần ba đời sống của mình tuỳ thuộc một phần ba còn lại, mà trong một phần ba này lại uể oải làm việc, thì làm sao hy vọng sống một cách đầy đủ được?Ăn chỉ mất nữa số giờ đó thôi, nhưng tôi xin để trọn thời gian đó cho bạn muốn làm gì thì làm.Nó đã là lòng bạn rung động và sẽ làm lòng bạn rung động.tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2).
