Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.Mà sống khoa học một chút.Mà đời người thì có mấy đâu.Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.Một ngày thả ra nắng mặt trời.Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.Tôi nhất quyết không đi.Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
