Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy.Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu.Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát.Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
