Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.Hoặc lúc phấn khích.Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.Chả phải thở than gì.Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.