Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.- Ông quả là người biết lo xa.Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.Chỉ biết mình mãi mãi lăn.Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình.