Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt.Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau.Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.